Sáng nay anh Sômchai đến gõ cửa nhà xứ. Mình cũng biết là anh sẽ đến, vì tối qua anh đã ghé qua báo cho mình là sáng nay anh sẽ trở về nhà ở Nong Khai để sinh sống và làm việc. Bịnh tình bây giờ đã tốt hơn nhiều. Từ ngày bắt đầu uống thuốc anh cảm thấy khỏe hơn.
Thời gian hơn 3 tháng ở trung tâm, anh Sômchai là một trong những bệnh nhân có tính tình dễ thương và vui vẻ nhất. Mỗi ngày anh tập thể dục đều đặn. Ngoài hiên nhà xứ mình có đặt một số tạ, sáng sáng anh cũng đến để tập. Chiều đến thì anh lại tham dự thánh lễ với các seour. Anh không theo đạo Công giáo, nhưng đến khi rước lễ thì anh lên để được mình ban phép lành.
Trong những lúc đó mình đưa tay lên trên đầu anh và cầu xin Thiên Chúa ban cho anh sức khỏe về phần hồn cũng như phần xác, và ban cho anh sự bình an mỗi ngày trong cuộc sống của anh.
Sômchai bị nhiễm HIV là do những cuộc phiêu lưu với những cô gái mại dâm thời còn là thanh niên. Một lần anh kể cho mình nghe ở nơi anh và những người bạn thường đi lại người chủ quen biết đến nỗi nhiều khi không có tiền vẫn cho chơi trước rồi tính sổ sau. Ngày nay nhìn vào cách ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự của anh không ai nghĩ anh cũng từng là một tay ăn chơi sa đọa.
Sáng hôm nay anh đến chào mình tạm biệt. Mình cho anh số điện thoại cầm tay và bảo thỉnh thoảng nhớ gọi điện thoại để cho mình biết tình hình của anh. Mình nhắc anh phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, vì ở nhà thời gian không được đều độ như ở trung tâm. Đã từng có những bệnh nhân khác khi trở về nhà không biết tự chăm sóc nên sau đó phải trở lại trung tâm để điều trị tiếp.
Mình đưa hai tay lên để ban phép lành cho anh trước khi anh ra bến xe lên đường về nhà. Khi nhận phép lành xong, anh Sômchai còn ra đứng trước tượng Chúa Kitô Phục Sinh trước nhà thờ để cầu nguyện thêm vài giây phút trước khi rời trung tâm. Hình ảnh một người đàn ông Phật giáo chấp tay cầu nguyện trước tượng Chúa Giêsu làm mình thật cảm động. Chắc chắn những ngày anh đến tham dự thánh lễ và nhận phép lành đã giúp anh cảm nhiệm đến tình yêu của Thiên Chúa mà chính anh cũng không hiểu Ngài như thế nào. Khi mới đến trung tâm, anh không dám vào nhà thờ vì anh chưa từng bước chân đến một nơi như thế. Nhưng sau khi mình đến nói chuyện và trấn an cho anh đừng ngại ngùng, anh đã can đảm đến tham dự thánh lễ, và sau đó đã trở nên người đến dự lễ thường xuyên nhất trong các bệnh nhân ở đây.
Anh Sômchai đi rồi nhà thờ ngày thường vốn đã vắng vẻ sẽ còn trống vắng hơn. Nhưng mình mừng cho anh vì anh ra về với tình trạng sức khỏe khả quan. Anh nói là trong người cảm thấy bình thường. Khuôn mặt anh thấy tươi vui và có niềm hy vọng. Không phải ai rời trung tâm cũng trong tình trạng tốt như anh. Đã có nhiều người rời đây chỉ để rồi đi đến nhà thiêu của ngôi chùa trong phố. Còn anh Sômchai thì rời đây trong một bộ đồ jeans khá phong độ. Đó là điều đáng vui và đáng tạ ơn Chúa vì Ngài đang giúp đỡ cho anh có những ngày tốt đẹp.
Nong Bua Lamphu, ngày 31.7.2008
No comments:
Post a Comment