Mình đang chuẩn bị viết những hàng chữ cuối cùng cho trang ‘nhật ký trên tàu’ thì các nhân viên tàu đến kiểm soát vé. Mình nghĩ đâu sẽ là chuyện đơn giản, giống như chuyến đi lần trước. Nhưng một chuyện vô cùng bất ngờ xảy ra làm cho chuyến đi của mình giờ đây khác hẳn.
Nhân viên tàu cầm tờ vé mình lên xem rồi nói: - Vé này là vé hôm qua.
- Tại sao là vé hôm qua? Tôi mua vé để đi hôm nay mà. – Mình hỏi anh nhân viên.
- Tôi không biết. Nhưng theo trên vé thì bây giờ không còn hiệu lực nữa.
- Vậy tôi phải làm gì?
- Anh phải mua vé lại.
- Vậy tôi mua cái giường này được không?
- Không được. Giường này có người mua rồi.
- Vậy giường khác thì sao?
- Giường hôm nay bán hết rồi.
- Tôi mua vé ở đây được không?
- Không. Anh phải xuống ga để mua.
Thấy mình ngẩn ngơ, anh nhân viên tàu bảo đi theo anh rồi anh sẽ mua vé cho. Tàu dựng lại, anh xuống mua vé. Một lát sau anh lên với tấm vé mới.
- Vé này ngồi ở đâu?
- Ở toa hạng 3.
- Hạng 3 là hạng gì?
- Hạng ba là hạng người ta ngồi chung với nhau thật nhiều.
- Bây giờ chỉ có vé như vậy thôi à?
- Vâng. Vé hạng hai cũng không có nữa.
Tàu dừng lại ở ga tiếp theo. Anh cán bộ đường sắt bảo mình xuống tàu đi bộ trên lề cho nhanh thay vì kéo vali đi ngang qua những toa tàu chật chội. Mình mang cái máy vi tích sách tay, còn anh cán bộ kéo vali của mình đi. Anh ta đi trước. Mình đi theo sau.
Tới toa hạng 3, mình lên. Trong các hàng ghế là những hành khách với những khuôn mặt đen đủi và cằn cổi, nhìn vào là biết dân lao động, những người dân nghèo ở đất nước này. Có vài anh lính về thăm nhà. Có những bà mẹ ôm con trong lòng, người ru ngủ người dỗ khóc. Có thêm những người bán rong đi lui đi tới với những giỏ trái cây và đồ uống khác nhau.
Anh cán bộ dẫn mình đi tới cuối toa (hoặc là đầu toa tùy theo góc nhìn), tới dãy hàng ghế của các sư chùa. Khi anh ta đi mua vé cho mình thì mình có đưa cho anh cái thẻ linh mục để được giảm giá. Có lẽ vì vậy mà anh ta đã dẫn mình tới ngồi hàng ghế dành cho các nhà sư. Các nhà sư thấy một gã thanh niên mặc quần jeans, áo thun, đội mủ đến ngồi chung hàng ghế của mình thì tỏ ra hơi bở ngở. Nhưng không ai hỏi mình điều gì. Mình cất vali vào nơi đặt đồ đạc rồi ngồi xuống một cách thản nhiên.
Ghế của các nhà sư có phần rộng rải hơn vì không có những người thường dân khác ngồi chung, đặc biệt là đàn bà, vì đàn bà không được ngồi chung với sư. Nhưng nghĩ lại về chiếc vé giường nằm trong phòng máy lạnh của mình bây giờ không được sử dụng cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Chuyến tàu đêm đi 11 tiếng đồng hồ mới đến Udon Thani. Tưởng đâu sẽ được nằm ngủ cho đến khi tàu đến ga, nhưng bây giờ thì chỉ được ngồi với các nhà sư trong toa có máy điều hòa…thiên nhiên với những gương cửa sổ mở toang.
Tàu đang dừng lại ở một ga ngoài tỉnh, không biết là ga nào. Các nhà sư bây giờ đang bắt đầu gật gà ngủ. Mình cũng muốn ngủ. Nhưng ngồi chỉa chân ra cho thoải mái thì sợ đụng chân nhà sư. Không biết ‘nhật ký trên tàu’ của mình sẽ còn phải viết về sự cố gì nữa không.
Dãy ghế hạng 3 của chuyến tàu BKK - Udon Thani
ngày 10.7.2008
No comments:
Post a Comment