Gần cả tuần này không viết nhật ký vì người không khỏe. Chuyến đi Bangkok vừa rồi hao nhiều sức. Vừa về tới nơi thì phải làm việc nhiều trong hai ngày cuối tuần nên đến thứ hai thì mình thấy trong người uể oải. Sang ngày thứ ba mình phải bắt xe đò đi Khon Ken để làm visa đi Việt Nam. Chuyến xe đò vừa nóng vừa dài nên làm mình bị cảm luôn.
Tuần tới mình sẽ đi Việt Nam năm ngày, không phải đi nghỉ ngơi, không phải đi thăm bà con, không phải đi du lịch, mà dẫn một nhóm linh mục người Thái đi tham quan Việt Nam. Các ngài nhờ mình sắp xếp chương trình cho nhóm để tham quan Việt Nam từ thứ hai đến thứ 6. Các ngài đặc biệt muốn đi tham quan những đại chủng viện cũng như các nhà thờ. Chính vì vậy mà các ngài không muôn đăng ký đi tour như những khách du lịch khác, mà muốn nhờ mình hướng dẫn. Tuy nhiên, nếu đi tự do như thế này thì chi phí sẽ cao hơn là đi theo tour.
Bình thường mình cũng rất thích đi Việt Nam vì đó là quê hương của mình cũng như mình quen biết nhiều người ở bên đó. Nhưng chuyến đi này mình phải dẫn các cha đi đây đó nên sẽ không có thời giờ cho những công việc riêng. Mặc dầu trong người chưa được hoàn toàn hồi phục, nhưng mình cũng đang cố gắng chăm sóc sức khỏe để tuần tới có thể giúp các ngài một cách tốt đẹp nhất.
Cha Trực đi Việt Nam tham dự đám tang của ông cố vẫn chưa về. Thầy Ron hỏi mình cha Trực lúc nào về, mình nói là chưa nhận được tin. Tuần tới cha Tâm từ Úc ghé thăm trên đường đi Roma. Mình rất tiếc không ở lại để đón tiếp cha vì phải đi công việc. Mình hy vọng cha Trực sẽ trở lại kịp để gặp cha Tâm, nhưng mình cũng nghĩ điều đó sẽ không xảy ra. Nếu không có mình và cha Trực thì hai thầy Ron và Damien phải chăm sóc cho ngài. Mình cũng hơi ngại vì mình nghĩ cha Tâm ghé sang đây chủ yếu để thăm mình và cha Trực, nhưng cuối cùng cả hai người lại không có mặt để tiếp ngài.
Chúa Nhật vừa qua, sau khi đưa chiếc đàn điện Yamaha vào nhà thờ thì cô Mèm đã chơi trong thánh lễ. Đây là cây đàn đầu tiên của nhà thờ. Trước đây mỗi lần có lễ lớn thì các em trong tiểu chủng viện đem đàn tới và hát lễ luôn. Tronh thánh lễ có tiếng đàn organ (không phải là tiếng nhạc mấy bài thu sẵn quen thuộc như trước đây) bổng nhiên thấy không khi thánh lễ có phần long trọng hơn. Các giáo dân cũng cảm nghiệm được điều đó và ai cũng khen rằng đàn có âm thánh khá hay, phù hợp với không gian của nhà thờ.
Giờ có đàn thì bọn trẻ muốn được học chơi. Mình sẽ nhờ cô Mèm dạy cho chúng sau lễ mỗi ngày Chúa Nhật. Vậy là sẽ phải tìm thêm một khoản tiền nữa để bồi dưỡng cho cô Mèm trong việc giúp cho giới trẻ. Hy vọng là điều này không quá khó khăn. Mình cũng tin rằng trong việc phát triển giáo xứ, mình cứ làm thì sẽ có cách. Những đường lối tự nó sẽ hiện ra cho mình, với nhiều điều mà chính mình cũng phải bất ngờ nữa. Đó là điều lạ và là hồng ân mà chính Chúa ban tặng khi mình làm việc đúng với Thánh Ý Ngài. Vì vậy mình cũng không ngần ngại khi triển khai những sinh hoạt mà trước mắt thấy chưa đủ khả năng.
Tối hôm qua sau khi tỉnh giấc khi mới quá nửa đêm, mình trằn trọc khó ngủ vì thời tiết nóng và vì trong người đang sốt, mình bật đèn lên đọc sách. Cuốn sách mình đang đọc là các bài giảng của một linh mục người Thái. Ngài viết rất đơn sơ nhưng sâu sắc. Trong một bài giảng, ngài kể về câu chuyện một người thanh niên luôn đối phó với những tình huống trong cuộc đời bằng cách đặt ra cho mình hai lựa chọn. Anh ta có thể lựa chọn điều A hoặc điều B. Mỗi sáng anh ta tự nhủ, hôm nay mình có thể quyết định mang thái độ tiêu cực, buồn chán với công việc, hoặc mình có thể quyết định vui vẻ với mọi người và nhìn vào đời sống với thái độ tích cực.
Cái thói quen tự đặt ra lựa chọn và rồi quyết định đó đã diễn ra ngay cả khi anh bị bắn trong một vụ cướp cửa hàng tạp hóa nơi anh là nhân viên. Khi bị bắn ngã gục trên sàn nhà, anh đã tự nói với chính mình, một là có thể chết ngay bây giờ, hoặc là quyết định tiếp tục sống. Cuối cùng anh ta đã tiệp tục sống. Khi vào bệnh viện, các bác sĩ đã tỏ ra rất bi quan khi nhìn thấy vết thương của anh. Nhưng anh cố gắng nói với bác sĩ rằng: ‘Tôi đã quyết định sẽ tiếp tục sống. Vì vậy, bác sĩ phải chữa cho tôi như người sẽ sống, chứ không phải là người sẽ chết.’ Chính vì lời nói ấy mà các bác sĩ đã thay đổi thái độ và đã chữa anh một cách tốt đẹp.
Đọc xong câu chuyện này mình tự nhủ: thật là tuyệt vời! Tại sao chính mình lại không làm như anh chàng trong câu chuyện ấy. Mình sẽ quyết định mau lành bệnh và không để cho cái cảm cúm này làm mình uể oải nữa. Sau khi quyết định như thế, mình tắt đèn đi ngủ, một giấc ngủ khá ngon.
Sáng dậy tỉnh giấc mình thấy người khỏe hẳn ra, không còn đau đầu nữa. Hóa ra trong đời mình còn có nhiều cái mình tự quyết định được mà mình không chịu làm mà thôi. Không biết tối nay mình sẽ quyết định những gì, và ngày mai mình sẽ quyết định thêm những gì nữa. Quyết định sống tốt, sống vui, sống khỏe cũng là một điều thú vị quá nhỉ.
Nong Bua Lamphu, ngày 17.7.2008
No comments:
Post a Comment