Mình nghĩ cũng hay thật. Vốn liếng tiếng Thái của mình không được mấy chữ mà mình có thể ngồi gần hai giờ đồng hồ để trò chuyện với anh bảo vệ cổng nhà thờ. Anh bảo vệ làm đêm nên tối nào mình cũng thấy anh có mặt. Từ ngày anh phát hiện mình là linh mục, anh rât thân thiện. Mỗi lần thấy mình anh đều tươi cười chắp tay chào theo kiểu người Thái. Mình cũng đã làm quen với cử chỉ này, mặc dầu khi mới đến mình cảm thấy rất ngượng khi phải chắp tay trước mặt chào người khác. Từ trước đến nay, cử chỉ đó dường như chỉ dành cho Chúa Mẹ.
Làm quen được với anh bảo vệ, mình tận dụng cơ hội để thực tập tiếng Thái. Trong nhà có các cha người Thái, nhưng ngồi trong bàn ăn thì dường như chỉ dùng tiếng Anh. Mình không dám làm mất giờ của các ngài với nhiều câu hỏi linh tinh. Còn với anh bảo vệ thì mình muốn nói gì cũng được, miễn sao mình nhớ ra từ để mà nói.
Có lúc anh nói cho mình một tăng mình chẳng hiểu anh đang nói về cái gì. Lần trước là như vậy. Nhưng tối nay, với những chữ bập bẹ mà mình học được, mình đã có cái tạm gọi là trao đổi. Mình biết quê anh ở đâu, và anh đã tới Bangkok được bao lâu. Mình cũng đưa những câu mà mình viết trên giấy để anh đọc và sửa lỗi.
Anh nhiệt tình lắm. Anh đem cuốn lịch ra giúp mình đọc ngày, tháng, và cách nói giờ của người Thái. Phải công nhận người Thái chia giờ rất phức tạp. Từ 1 giờ sáng tới sáu giờ sáng có một cách, từ 6 giờ tới 12 giờ trưa có cách khác, rồi chiều tối lại có các cách khác.
Chiều nay mình lại được cha chánh xứ nhờ dâng lễ thế một cha phải đi vắng. Mình vui vẻ nhận lời. Mình thấy làm lễ thật là một công việc mang lại niềm hành phúc cho mình. Lễ 5h30 chiều. Hơn 5h, mình tới nhà áo thì gặp một ông người Tây đang đi về phía mình. Ông hỏi:
- Cha có biết ở đây có cha nào giúp tôi xưng tội không? Tôi rất muốn được giải tội để tôi có thể đi rước lễ.
Mình trả lời:
- Tôi có thể giúp ông. Nhưng tôi không có nhiều giờ lắm vì 20 phút nữa là tôi phải dâng lễ. Nếu ông thấy được thì tôi sẵn sàng giúp.
Ông ta đồng ý, và mình đưa ông đến chỗ bên cạnh nhà thờ nơi có hai chiếc ghế được đặt bởi ai đó, nhưng không có ai ngồi. Mình nghe ông bày tỏ tâm sự. Trong nước mắt, ông ta chia sẻ rằng ông đã đến Thái Lan vì lý do quan hệ tình dục với thanh niên Thái. Nhưng ông cảm thấy rất bức rức và xấu hổ với hành vi của mình. Nên ông muốn xưng tội để tìm lại sự bình an trước khi ông rời đất Thái. Mình đã khuyên răn và giải tội cho ông.
Ngoài người đàn ông này thì không biết còn bao nhiêu người khác như vậy nữa đang tìm đến đất nước này để thỏa mãn nhu cầu tình dục. Mà có lẽ cũng chẳng bao nhiêu người sau khi thực hiện hành vi thì cảm thấy hối hận để phải tìm đến tòa giải tội. Chắc chắn những thú vui giây lát, sau khi tan biến đi, thì để lại trong mình một khoảng trống rất to lớn, mà chỉ có Thiên Chúa mới vun lấp được. Nhưng rồi, ngoài kia vẫn có rất nhiều người đang đi đây đó, đang làm những công việc hằng ngày, đang vui chơi, đang trò chuyện với nhau, nhưng trong lòng họ thì một hố sâu thẳm vẫn tồn tại mà họ chẳng biết hay chẳng muốn tìm cách lấp đầy để họ cảm thấy mình trọn vẹn và cân bằng hơn.
Bangkok, ngày 8.3.2007
No comments:
Post a Comment