Sáng nay mình tỉnh giấc rất sớm, mặc dầu còn hai giờ nữa mới đến lúc đồng hồ báo thức. Tối qua mình đi ngủ trể. Vì là tối thứ bảy nên mình đã cùng anh Tr. và Th., là một du học sinh đang theo học chương trình tiến sĩ về kinh tế tại Bangkok, đi ra ngoài ăn tối và thư giản. Mình gặp Th. Chúa nhật tuần trước. Sáng mình dâng lễ bằng tiếng Anh trong nhà thờ. Th. đi lễ biết mình là người Việt, nên sau lễ đến tự giới thiệu và làm quen.
Ba anh em dẫn nhau đến thương xá Central World, một nơi mua sắm sang trọng và sầm uất trong trung tâm thành phố Bangkok để ăn tối. Mình và anh Tr. đi xe buýt từ đầu đường Ruam Rudee đến nơi hẹn Th. lúc 6h30. Mình không biết tuyến xe nào để đi, anh Tr. còn mù hơn. Thế là mình có cơ hội để thực tập tiếng Thái.
Mình nhìn trong đám người đang đứng chờ xe buýt cố tìm ra một khuôn mặt cởi mở và thân thiện để mình có thể tiến gần. Nhìn lướt một vòng, mình quyết định một cô gái đang ngồi trên ghế chờ là đối tượng phù hợp nhất để mình đặt câu hỏi mà mình đã soạn sẵn trong đầu: "Khoo thôt, bpay Central World, khưn rótmê nắy khráp?" (Xin lỗi, cho hỏi đi Central World lên xe buýt nào?). Cô nhìn mình, không biết có hiểu hết những gì mình nói không, nhưng cô đưa hai ngón tay lên trả lời: "Số hai".
Anh Tr. không yên tâm lắm. Anh hỏi:
- Tối hôm qua nghe Th. nói là tuyến xe buýt số 13 mà.
- Ờ hên - Mình đáp. - Hay là để em gọi Th. lại xem sao.
Mình gọi Th. để xác định.
- Th. à, mình và anh Tr. đang đứng ở trạm xe buýt. Đi Central World lên xe số mấy vậy?
- Đi xe số 13 - Th. trả lời.
- Xe số 2 có được không?
- Xe số 2 cũng được. Lúc nào quẹo ngã tư là tới.
Chiếc xe buýt đến ngay sau đó là chiếc xe số 2. Mình và anh Tr. lên xe và nó đã đưa hai anh em đến ngay trước mặt thương xá Central World.
Vào nhà hàng lẩu MK đối diện với C.W. mình cũng đã nắm lấy cơ hội để kêu những món ăn cho nồi lẩu Thái như các loại rau và thịt. Tuy nhiên, những gì mà mình học trong lớp về việc kêu món ăn trong nhà hàng thì không phải lúc nào cũng xảy ra như vậy trên thực tế. Trong lớp thì nói có chủ từ, có động từ, có danh từ... Nhưng bên ngoài thì nhiều khi chỉ đưa tay chỉ và nói tên của cái mà mình muốn. Còn các nguyên tắc thì dường như....quăng ra cửa sổ. Mà các tiếp viên nhà hàng cũng đâu có đi học trường của mình, nên họ đâu chịu hỏi mình những câu mà cô giáo dùng trong lớp. Không hỏi thì làm sao mình biết để trả lời theo mô hình cô giảo chỉ dạy?
Những ngày đầu hội nhập là thế đó, mỗi khi chỉ nói bập bẹ được mấy chữ. Mặc dầu trong đầu vốn liếng từ vựng ngày càng gia tăng, nhưng không phải lúc nào mình muốn nói chúng cũng chịu xuất hiện trong đầu một cách nhanh chóng và kịp thời. Khi sự việc xong rồi mình mới nhớ là lẽ ra phải nói như thế này hoặc như thế kia.
Thôi thì mình phải tự yên ủi chính mình với câu ca dao quen thuộc này: Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi, nhưng khó vì lòng người ngại núi e sông.
Bangkok, ngày 18.3.2007
No comments:
Post a Comment