Hôm nay mình có hai 'cái đầu'. Cái đầu thứ nhất là dâng lễ trong nhà thờ Chúa Cứu Thế cho người giáo dân ở đây, trong đó có người Thái lẫn người ngoại quốc. Mặc dầu lễ ngày thường không có nhiều người, nhưng mình cảm thấy rất vui khi được dâng lễ lần đầu tiên tại thành phố này. Phải nói Chúa Nhật qua, mình cũng đã dâng lễ tiếng Anh, nhưng chỉ trong vai trò đồng tế chứ không phải chủ tế. Thánh lễ đó lại được dâng trong hội trường cho những em học sinh giáo lý và cha mẹ của chúng. Lễ này được cha Picharn, CSsR đảm trách. Số người tham dự lễ cũng rất đông, và có nhiều dân tộc khác nhau như người Mỹ, Phi, Ân Độ, Âu Châu, cũng như người Thái. Phải công nhận giáo xứ này thực sự là hiện thân của tính quốc tế.
Cái đầu thứ hai là ngày đầu tiên đến trường học tiếng Thái. Số người đi học tiếng Thái rất đông. Trường dạy tiếng Thái của mình nằm ở quận Ratchathewi, trong một tòa nhà mới cao 14 tầng của Liên giáo hội Tin Lành Thái Lan. Học sinh đến từ nhiều nơi trên thế giới, hầu hết là những người có liên quan đến công việc truyền giáo tại Thái Lan.
Trong số học sinh còn có 3 người Việt Nam, ngoài mình và 1 người anh em trong dòng cũng có bài sai phục vụ ở Thái Lan. Ba người Việt đó học trước mình vài tháng. Họ đến từ Việt Nam và được bảo trợ bởi dòng Carmelo. Thế là có cả thảy 5 người Việt. Trước khi giờ học bắt đầu, một trong ba người Việt có tên H. đã tìm đến để làm quen và giới thiệu các 'đồng minh' khác. H. bảo:
- Tháng đầu đối với người Việt thì dễ lắm. Vì phát âm tiếng Thái khá giống tiếng Việt nên mình sẽ không gặp nhiều khó khăn. Mấy người Tây mới thấy khó khăn với một số âm.
H. cho mình hay hai tháng đầu giáo viên chỉ dạy cách phát âm và những câu đối thoại bình thường. Còn viết chữ Thái thì tới tháng thứ ba mới bắt đầu. Mình nghe vậy vừa mừng vừa không vui. Mừng vì biết là mình sẽ được học những gì căn bản nhất, không bỏ qua bất cứ một gì. Nhưng không vui vì mình đã tự học viết được, nên muốn đi nhanh hơn. Nhưng mình không dám nhảy lớp vì sợ rằng mình sẽ bỏ xót nhiều điều căn bản. Mình cũng cảm thấy phấn khởi khi H. cho hay, sau hai tháng đầu thì có thể nói chuyện giao tiếp được với người Thái.
Tối nay mình ra cổng nhà thờ làm quen với hai ông bảo vệ. Trước đây họ cũng đã thấy mình lẩn quẩn, nhưng không biết là linh mục. Hôm nay họ thấy mình làm lễ, biết là "koon po" (linh mục) nên tỏ ra thân thiện hơn. Một anh bảo vệ lấy ghế mời mình ngồi. Mình cũng ngồi. Mình giới thiệu tên, rồi hỏi anh tên gì. Sau đó dường như là....ngọng. Anh bảo vệ nói một tăng mình cũng không biết đường nào mò. Mình ú ớ lại mấy chữ học được những ngày qua anh cũng không hiểu lắm. Thế là nhìn nhau mà cười.
Nói không được mình cũng buồn. Nhưng mình tự an ủi là thời gian ngắn ngủi vừa qua mình chỉ tự học thì mang tính 'sách vở' nhiều hơn, chứ chưa thực sự học để giao tiếp. Hy vọng rằng sau khi bước vào lớp rồi mình sẽ được nâng cao về mặt giao tiếp. Học một ngôn ngữ mới cũng cần phải có thời gian và sự kiên nhẫn, dĩ nhiên là bên cạnh sự cần cù và một chút mạnh dạn và tự tin để thực tập những gì mình đã học hỏi. Ít nhất là mình có các anh bảo vệ nhà thờ để cho mình đem vốn ngôn ngữ ít ỏi ra để thí nghiệm. Hôm nay mình đã làm quen được với họ là coi như đã 'phá rào' được rồi. Có người để nói chuyện rồi đó. Chỉ cần có điều để nói mà thôi.
Bangkok, ngày 6.3.2007
Cái đầu thứ hai là ngày đầu tiên đến trường học tiếng Thái. Số người đi học tiếng Thái rất đông. Trường dạy tiếng Thái của mình nằm ở quận Ratchathewi, trong một tòa nhà mới cao 14 tầng của Liên giáo hội Tin Lành Thái Lan. Học sinh đến từ nhiều nơi trên thế giới, hầu hết là những người có liên quan đến công việc truyền giáo tại Thái Lan.
Trong số học sinh còn có 3 người Việt Nam, ngoài mình và 1 người anh em trong dòng cũng có bài sai phục vụ ở Thái Lan. Ba người Việt đó học trước mình vài tháng. Họ đến từ Việt Nam và được bảo trợ bởi dòng Carmelo. Thế là có cả thảy 5 người Việt. Trước khi giờ học bắt đầu, một trong ba người Việt có tên H. đã tìm đến để làm quen và giới thiệu các 'đồng minh' khác. H. bảo:
- Tháng đầu đối với người Việt thì dễ lắm. Vì phát âm tiếng Thái khá giống tiếng Việt nên mình sẽ không gặp nhiều khó khăn. Mấy người Tây mới thấy khó khăn với một số âm.
H. cho mình hay hai tháng đầu giáo viên chỉ dạy cách phát âm và những câu đối thoại bình thường. Còn viết chữ Thái thì tới tháng thứ ba mới bắt đầu. Mình nghe vậy vừa mừng vừa không vui. Mừng vì biết là mình sẽ được học những gì căn bản nhất, không bỏ qua bất cứ một gì. Nhưng không vui vì mình đã tự học viết được, nên muốn đi nhanh hơn. Nhưng mình không dám nhảy lớp vì sợ rằng mình sẽ bỏ xót nhiều điều căn bản. Mình cũng cảm thấy phấn khởi khi H. cho hay, sau hai tháng đầu thì có thể nói chuyện giao tiếp được với người Thái.
Tối nay mình ra cổng nhà thờ làm quen với hai ông bảo vệ. Trước đây họ cũng đã thấy mình lẩn quẩn, nhưng không biết là linh mục. Hôm nay họ thấy mình làm lễ, biết là "koon po" (linh mục) nên tỏ ra thân thiện hơn. Một anh bảo vệ lấy ghế mời mình ngồi. Mình cũng ngồi. Mình giới thiệu tên, rồi hỏi anh tên gì. Sau đó dường như là....ngọng. Anh bảo vệ nói một tăng mình cũng không biết đường nào mò. Mình ú ớ lại mấy chữ học được những ngày qua anh cũng không hiểu lắm. Thế là nhìn nhau mà cười.
Nói không được mình cũng buồn. Nhưng mình tự an ủi là thời gian ngắn ngủi vừa qua mình chỉ tự học thì mang tính 'sách vở' nhiều hơn, chứ chưa thực sự học để giao tiếp. Hy vọng rằng sau khi bước vào lớp rồi mình sẽ được nâng cao về mặt giao tiếp. Học một ngôn ngữ mới cũng cần phải có thời gian và sự kiên nhẫn, dĩ nhiên là bên cạnh sự cần cù và một chút mạnh dạn và tự tin để thực tập những gì mình đã học hỏi. Ít nhất là mình có các anh bảo vệ nhà thờ để cho mình đem vốn ngôn ngữ ít ỏi ra để thí nghiệm. Hôm nay mình đã làm quen được với họ là coi như đã 'phá rào' được rồi. Có người để nói chuyện rồi đó. Chỉ cần có điều để nói mà thôi.
Bangkok, ngày 6.3.2007
No comments:
Post a Comment