1 giấc mơ, 1 người qua đời, 1 cô gái khóc, 2 chàng thanh niên và 3 con cá sống


Gần một giờ sáng mình giật mình thức dậy từ một giấc mơ lạ. Để khỏi quên nội dung của giấc mơ, mình ghi lại những điểm chính trên chiếc Ipad, rồi nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ để rồi lại mơ mình thoát chết trong một trận bão gió xoáy thật khủng khiếp. Nhưng đó là một giấc mơ khác. Còn giấc mơ mà mình muốn chia sẻ thì như sau.

Mình đang ngồi trong một lớp học mà mình là một trong những học viên. Lớp học có khoảng 15 người, ai cũng ở tuổi trưởng thành. Trong lớp học có cả đàn ông lẫn đàn bà, người Tây cũng như người Á đông. Khi lớp học bắt đầu một người trong lớp nói với mình là nhà anh ta có người mới qua đời. Người đó trong lớp mọi người đều biết. Anh ta nhờ mình làm một chương trình cầu nguyện ngay trong lớp. Anh ta nói những lời cầu có trong quyển hộ chiếu của mỗi người. Nhưng đến khi mở hộ chiếu ra để cầu nguyện thì trong hộ chiếu chỉ có những văn từ hành chánh và những con dấu hải quan. Chẳng thấy chỗ nào có lời nguyện gì cả. Khi đó mình cảm thấy thật bối rối.

Sau một vài giây phút lúng túng thì mình kêu mọi người cất bỏ hộ chiếu đi và chúng ta sẽ cầu nguyện theo hình thức tự phát. Mình mời mọi người nhắm mắt lại và nói những lời dẫn để hướng tất cả vào tâm tình cầu nguyện cho  người đã ra đi. Nhưng lạ thay, trong khi mình đang cố nói những lời tâm tình thì từ hàng ghế trước lại phát ra những tiếng động, tiếng nói xì-xào, và còn tiếng cười mĩa mai. Mình mở mắt ra thì thấy ở hàng ghế đó có hai ba cô gái người Á đông tỏ ra không mấy hài lòng với việc cầu nguyện. Họ không chỉ không làm theo mọi người mà con có những cử chỉ quấy rối và làm cho mình chia trí. Một cố gái tỏ ra rất hung hăng với mình. Mình cảm thấy rất bất bình với thái độ và hành động của họ. Sau khi mình yêu cầu họ giữ trật tự để có thể làm chương trình cầu nguyện nhưng bất thành, mình đành nói với họ rằng: - Nếu quý vị không thấy tham gia được thì tốt nhất là ra bên ngoài một lúc rồi hãy trở lại sau khi cầu nguyện xong.

Mặc dầu bị phân tâm rất nhiều bởi thái độ của một số người trong lớp, nhưng mình cũng đã hoàn tất chương trình cầu nguyện cho người đã ra đi. Cũng như mọi khi, phần cuối cùng là phần ban phép lành. Lúc đó mọi người đã trở lại phòng học. Vì thấy trong phòng có những người có thái độ không mấy thiện chí nên mình nói rằng: - Nếu quý vị quan tâm thì giờ đây nhân danh một vị linh mục tôi sẽ ban phép lành cho quý vị. Một vài người trong phòng gật đầu. Một số người tỏ ra bàng quang.

Khi đó mình thấy có người chạm cánh tay mình. Mình nhìn qua thấy người chạm tay là cô gái người Á Đông lúc nãy ngồi ở hàng ghế trước. Mắt cô ướt nhoèn. Cô đang khóc. Cô nói: - Tôi quan tâm. Xin cha ban phép lành cho tôi nữa.

Lúc đó mình đang còn tự ái vì hành động của cô ta trước đó nên gằn giọng nói: - Tôi nghĩ cô không quan tâm đâu.

Cô ta đưa tay lau nước mắt khẳng định: - Thưa cha tôi quan tâm thật. Lúc nãy khi mọi người bên trong đang cầu nguyện, tôi đứng bên ngoài lắng nghe, và bắt đầu suy nghĩ lại. Tôi biết tôi đã sai khi có thái độ thiếu tôn trọng với cha. Tôi xin lỗi cha.

Mình ban phép lành cho mọi người trong phòng, vừa làm hành động Thánh giá vừa nói: - Xin Thiên Chúa toàn năng, là Cha, và Con, và Thánh Thần ban phúc lành cho anh chị em.

Giờ cầu  nguyện xong, mọi người trở nên vui vẻ hơn. Một nhóm ba bốn người phụ nữ ngồi ở trước cửa phòng học bắt đầu hát thánh ca, trong đó có cả cô gái hung hăng lúc nãy. Họ hát bài Alleluia. Mình tới ngồi bên cạnh và cùng hát với họ.

Trong giấc mơ, khung cảnh phòng học trở nên một cái sân nằm bên cạnh một bến thuyến. Hai anh chàng thanh niên trong nhóm học viên ra bờ biển để kéo ghe của mình vào. Họ có ba chiếc ghe nhỏ có đặt lưới phía dưới để bắt cá. Ba chiếc ghe được nối nhau bằng một sợ giây thừng. Một chiếc thả gần bờ. Chiếc thứ hai xa hơn, và chiếc thứ ba xa hơn nữa.

Hai thanh niên kéo ghe của mình vào để xem có cá mắc trong lưới không. Một người làm trách nhiệm kéo ghe, người kia kiểm soát lưới để xem kết quả. Khi chiếc thứ nhất vào thì không thấy con cá nào cả. Chàng thanh niên tỏ ra thất vọng. Đến chiếc thứ hai thì thấy trong lưới có một con cá khá to. Nó vẫn còn vùng vẫy. Chàng thanh niên nói: - Có được một con còn sống.

Đến lượt chiếc ghe thứ ba được kéo vào thì trong lưới thấy có hai con cá cở vừa, không to lắm. Nhưng cả hai con cũng vẫn còn sống. Chàng thanh niên mỉm cười, bắt hai con cá nhỏ bỏ chung vào cái thùng với con cá lớn. Hai thanh niên kéo ba chiếc ghe về nhà. Mặc dầu hôm nay họ không bắt được nhiều cá như mong muốn, nhưng họ cảm thấy vui khi cả ba con bắt được đều còn sống.

Mình nhìn theo hai người thanh niên đang ra về với ba chiếc ghe. Và cũng trong lúc ấy mình tĩnh giấc, nhớ lại mình đang nằm trong phòng ngủ. Mình ôn lại giấc mơ và cố suy nghĩ về ý nghĩa của nó.

Phải chăng câu chuyện trong giấc mơ nhắc nhở mình rằng trong một đám đông nếu mình chỉ giúp cho một người hoán cải cũng đã tốt đẹp. Và trong một biển cả rộng mênh mong với vô số con cá lớn bé, chỉ bắt được 3 con cũng đã là một sự thành công. Thành tích không nằm ở số lượng hay sự hoành tráng, mà ở nơi sự khiêm tốn và chân thành trong lời nói và việc làm. Thành công là biết vui với những gì mình có được và biết nhận ra giá trị của nó trong đời sống của mình.

Bangkok, ngày 15.9.2014

1 comment:

Anonymous said...

150 + I want to write down a dream that I had about Saint Therese of the Child Jesus. I was still a novice at the time and was going through some difficulties which I did not know how to overcome. They were interior difficulties connected with exterior ones. I made novenas to various saints, but the situation grew more and more difficult. The sufferings it caused me were so great that I did not know how to go on living, but suddenly the thought occurred to me that I should pray to Saint Therese of the Child Jesus. I started a novena to this Saint, because before entering the convent I had had a great devotion to her. Lately, I had somewhat neglected this devotion, but in my need I began again to pray with great fervor.

On the fifth day of the novena, I dreamed of Saint Therese, but it was as if she were still living on earth. She hid from me the fact that she was a saint and began to comfort me, saying that I should not be worried about this matter, but should trust more in God. She said, “I suffered greatly, too, but I did not quite believe her and said, “It seems to me that you have not suffered at all.” But Saint Therese answered me in a convincing manner that she had suffered very much indeed and said to me, “Sister, know that in three days the difficulty will come to a happy conclusion.” When I was not very willing to believe her, she revealed to me that she was a saint. At that moment, a great joy filled my soul, and I said to her, “You are a saint?” “Yes,” she answered, “I am a saint. Trust that this matter will be resolved in three days.” And I said, “Dear sweet Therese, tell me, shall I go to heaven?” And she answered, “Yes, you will go to heaven, Sister.” “And will I be a saint?” “But, little Therese, shall I be a saint as you are, raised to the altar?” And she answered, “Yes, you will be a saint just as I am, but you must trust in the Lord Jesus.” I then asked her if my mother and father would go to heaven. And she replied that they would. I further asked, “And will my brothers and sisters go to heaven?” She told me to pray hard for them, but gave me no definite answer. I understood that they were in need of much prayer.
This was a dream. And as the proverb goes, dreams are phantoms; God is faith. Nevertheless, three days later the difficulty was solved very easily, just as she had said. And everything in this affair turned out exactly as she said it would. It was a dream, but it had its significance. (Diary of St. Faustina, 150)