Chiều Chúa Nhật, khuôn viên nhà dòng rất yên tĩnh. Một tiếng kêu oa óa của những con chim vẹt mào xanh cũng không nghe thấy. Sau bữa ăn tối một mình với cơm chiên và kim chi mà những người giáo dân đã gởi tôi, tôi thả bộ trong khu vườn để thưởng thức không gian êm đềm thanh vắng. Nhưng tâm trí tôi lại hướng về Sài Gòn, nơi mà chắc chắn nhiều người thân của tôi đang tập trung để cầu nguyện cho Dì tôi. Tôi lại thấy nuối tiếc khi hơn hai tháng ở Việt Nam trong mùa hè vừa qua, tôi lại không bỏ ra nhiều thời giờ để thăm viếng và an ủi Dì. Ngày cuối cùng trước khi rời Việt Nam để đi sang Thái Lan, rồi Úc, tôi đã liên tục từ chối tô phở mà Dì tôi đã kêu con gái của Dì nấu để đãi tôi. Cũng vì khi đến nhà Dì, tôi đã ăn trưa với hai người bạn, nên không buồn lòng để ăn thêm gì nữa. Ngồi một lát, tôi lại xin về vì chiều có hẹn.
Dì tôi níu tay tôi nói: - Có lẽ đây là lần cuối cùng Dì thấy được con. Sau này con về Việt Nam, chắc Dì không còn sống nữa đâu.
Tôi lắc đầu nói một cách tự tin: - Con không nghĩ vậy đâu. Thấy vậy, chứ con nghĩ Dì còn sống lâu lắm.
Tôi cũng nghĩ vậy trong đầu thật. Nhưng không ngờ, Dì tôi đã đoán đúng. Và chỉ chưa đầy hai tháng từ ngày tôi chào Dì tạm biệt, Dì đã ra đi, kết thúc một đời sống khổ nhọc và đau đớn với căn bệnh tiểu đường bên cạnh bao nhiêu lo toan của một người phải gánh trách nhiệm cho một gia đình đông con.
Hôm nay, tôi lại nhận được email của chị tôi nhắc nhở tôi nên năng thăm hỏi bố mẹ. Chị tôi bảo:
- Em chịu khó gọi điện thoại hay gởi email thăm mẹ nhé. Mẹ nhớ em nhiều hơn là em tưởng tượng đó. Vừa rồi sinh nhật bố, em gởi email chúc mừng, bố cứ đọc đi đọc lại nhiều lần. Em làm bố khóc vì cảm động đó.
Tôi cảm thấy rất bất ngờ. Email của tôi chúc mừng sinh nhật bố đọc qua không có gì gọi là 'ướt át', thế mà nó đã làm bố tôi chảy nước mắt.
Giờ thì tôi mới nhận ra mình không nên quá coi thường giá trị của một cử chỉ quan tâm, một lời nói ân cần. Trong thâm tâm tôi thấy áy náy, vì nhiều năm qua, trong tư thế một tu sĩ, tôi đã tham vấn và chia sẻ với nhiều người mà tôi đã gặp gỡ trên con đường mục vụ. Tôi đã an ủi những người già đau yếu trong bệnh viện, đồng hành với những bạn trẻ nghiện ma túy khi họ đau đớn với cơn nghiện, và chia sẻ nỗi buồn của người mắc bệnh HIV/AIDS.
Nhưng đối với bố mẹ và anh chị tôi, tôi lại tỏ ra quá khô khan và ít ỏi. Có lẽ một phần do tôi sợ rằng "Bụt chùa nhà không thiêng", nhưng cũng có phần do tôi quá vô tình. Sự vô tình trong việc trao cho nhau những gì tốt đẹp, nếu cứ tiếp diễn mãi thì e rằng sẽ mang lại nhiều nuối tiếc khi không còn cơ hội để thể hiện tấm lòng nữa. Sự ra đi của Dì tôi đã giúp tôi tỉnh thức hơn để nhận ra rằng, mình không chỉ làm công tác mục vụ cho những người xa lạ, mà con những người ngay bên cạnh và những người thân yêu của mình.
Epping, NSW ngày 19.11.2006
No comments:
Post a Comment